Dù ông đã 94, bà thì 88 tuổi nhưng tình ái của cặp “bô lão tình già” dễ thương nhất phố cổ Hội An vẫn còn mặn nồng, son sắt như đôi uyên ương mới cưới, khiến rộng rãi người chứng kiến phải trầm trồ, ngưỡng mộ.
Réhahn là 1 nhiếp ảnh gia sinh ra tại Normandy, Pháp. Anh đã đi qua hơn 35 quốc gia trước khi quyết định chọn dừng chân tại Hội An, miền Trung Việt Nam, và xem đây như ngôi nhà thứ hai của mình. Đầu năm 2014, anh tung ra cuốn sách ảnh trước tiên mang tên “Vietnam, Mosaic of Contrasts” (Việt Nam, những mảnh ghép tương phản) gồm 150 tác phẩm thể hiện hình ảnh phổ thông của đất nước. Trong đó, những bức ảnh tình cảm về một đôi vợ chồng già ở làng rau Trà Quế đã khiến rộng rãi người tò mò xen lẫn ngưỡng mộ.
Và có lẽ, câu chuyện tình siêu dễ thương của cặp vợ chồng này cũng sẽ “đốn tim” được rộng rãi người.
Đôi vợ chồng già nổi tiếng trong sách ảnh của Réhahn.
“Cổ tích tình già” ở làng rau Trà Quế
“Bà nó ơi, ra đây mang tôi nào, có mấy đứa nhỏ tìm vợ chồng mình nè…”, cụ ông Lê Sỏ (94 tuổi, tên thường gọi là Sẻ) gọi người bạn đời của mình bằng giọng trìu mến. Liền sau đó, bà Nguyễn Thị Lợi (88 tuổi) lom khom đi từ dưới bếp lên, cười nhân đức đáp lại: “Tôi đây mình ơi, bảo mấy đứa nhỏ vào nhà ngồi chơi đi anh…” – Đó là ấn tượng trước tiên của tôi khi ghé thăm cặp vợ chồng được người dân làng rau Trà Quế “bình chọn” là đôi “bô lão tình già” đáng yêu nhất Hội An (Quảng Nam).
Cùng nhau đi qua gần 70 mùa mưa nắng, tình ái của ông Sỏ và bà Lợi khiến rộng rãi người ngưỡng mộ.
Ở tuổi này, ông bà xem cái chết như là 1 quy luật tất yếu, nhưng nếu như như còn được bên nhau thêm ngày nào thì còn yêu thương, chăm sóc cho nhau ngày đó.
Cầm đôi bàn tay bà Lợi trong tay mình, ông Sỏ bồi hồi kể về mối tình cổ tích dài gần 7 thập kỷ của mình. Năm ấy, nghe tiếng bà Lợi là cô gái đẹp nhất nhì làng, lại vừa tròn tuổi đôi mươi, ông Sỏ nhờ người làm mai đến nhà dạm hỏi.
Từ đầu thấy ông Sỏ, bà Lợi đã quay ngoắt mặt đi bởi không thích người cục mịch, đậm chất nông dân của chàng trai làng bên. Chị em, bạn bè lối xóm cũng được dịp bàn ra tán vào, dè bỉu đủ điều khiến bà Lợi càng thêm thất vọng…
Ngó bộ tấn công trực diện không xong, “liệu cơm gắp mắm”, ông Sỏ chuyển hướng sang đi tuyến phố vòng. Cứ thế hàng ngày, mỗi khi làm xong công việc của mình, ông lại tất tả chạy đến nhà nhạc phụ, nhạc mẫu mai sau để phụ giúp việc.
“Để tôi cài tóc hoa lên tóc bà cho đẹp nha”, ông Sỏ cười móm mém. Nhìn cách ông bà âu yếm nhau, ai dám bảo tuổi già thì không còn biết cách mô tả tình cảm và dành cho nhau cử chỉ thân mật?!
Gần 70 năm, từ khi ngày về chung 1 nhà, ông Sỏ, bà Lợi đã nắm tay nhau trải qua không biết bao nhiêu cay đắng, ngọt bùi…
Thấy chàng trai chất phác, chuyên cần, lại biết điều, bố mẹ bà Lợi cũng “ưng cái bụng”. Thương rể hiền, hằng đêm, mẹ lại nói thầm bên tai bà Lợi: “Ta thấy thằng Sỏ tốt tính đó”, “Mi ưng nó chắc sẽ sướng”, “Chồng xấu mới dễ xài con ạ”…
Mưa dầm thấm lâu, dần dần bà Lợi cũng mềm lòng chấp nhận làm vợ ông Sỏ. Thế là, sau gần 10 năm theo đuổi, ông Sỏ và cô “hoa khôi làng” kém mình 6 tuổi cũng đã về chung 1 nhà.
Chớp mắt, cô “hoa khôi làng” Nguyễn Thị Lợi đã 88 tuổi, thế nhưng nhìn nụ cười và những sự đáng yêu của bà, ai cũng cảm thấy như thanh xuân đang trở về.
Ông Sỏ giờ đây chỉ gánh được 1/3 gàu nước, nhưng chắc ông không hề thấy mệt, bởi bên cạnh lúc nào cũng có người vợ già cùng nhổ cỏ, bắt sâu… cho vườn rau.
Hạnh phúc giản đơn
Ngày đó, đám cưới giản đơn lắm, không kèn trống, không tiệc tùng rộn rã, cũng chẳng váy cưới, xúng xính áo hoa, chỉ có vài khay trầu cau và dăm ba đĩa bánh mứt. Bà Lợi giản dị trong bộ áo dài cũ của mẹ tặng, còn ông Sỏ cũng mướn được bộ vest rộng lùng thùng để qua nhà gái rước cô dâu về trên chiếc xe đạp thống nhất cà tàng. Ấy vậy mà thành vợ thành chồng…
Thế rồi, cưới nhau chưa được bao lâu, năm 1953, do tham gia hoạt động cách mạng, ông Sỏ bị giặc Pháp bắt nên phải xa rời người vợ trẻ. Năm tháng tội phạm đày, ông bị địch đánh gãy mất mấy cái răng, những ngón tay bị nhục hình đến cong quẹo, giờ vẫn còn co quắp… Thương chồng bị tra tấn man rợ, rộng rãi đêm bà Lợi thức trắng, khóc cạn nước mắt vì lo sợ chồng không chịu nổi những đòn roi…
Cách chuyện trò khôi hài, cùng sự quan tâm và cả nụ hôn mà ông bà dành cho nhau khiến chúng tôi phải ngạc nhiên và ghen tuông tị.
Hình ảnh vợ chồng cụ Sỏ đã rộng rãi lần được nhiếp ảnh gia người Pháp – Réhahn chụp lại và trở nên nổi tiếng khắp thế giới qua bộ ảnh “Vietnam – Mosaic of Contrasts”, như 1 biểu trưng lạc quan và tình ái bình dị nhưng bất diệt…
Trải qua bao thăng trầm và mỏi mòn chờ đợi, năm 1954, ông Sỏ được trở về, 2 vợ chồng ấp ôm ấp chầm lấy nhau khóc trong hạnh phúc vỡ lẽ oà. Niềm vui sau đó càng được nhân lên gấp bội khi ông bà lần lượt đón 5 người con (2 trai, 3 gái) chào đời.
Với mảnh vườn nhỏ nằm giữa cánh đồng to ở làng rau sạch, ngày qua ngày, ông Sỏ, bà Lợi tảo tần cuốc đất, trồng trọt mưu sinh và nuôi các con khôn lớn. Nối nghiệp bố mẹ, cả 5 người con hiện giờ cũng đều gắn bó mang nghề trồng rau.
Đã gần 70 năm về chung 1 nhà, nhưng chưa bao giờ ông bà quên những cái nắm tay thật tâm cảm và chưa bao giờ nói nhau to tiếng mang nhau 1 lời. Mỗi ngày, ông Sỏ vẫn đều đặn chải tóc, têm trầu cho vợ, còn bà Lợi vẫn luôn là người đấm lưng cho chồng mỗi đêm và thích thú, cười đến tít cả mắt mỗi khi vuốt vuốt bộ râu dài bạc trắng của ông Sỏ. Và hiện giờ, dù đã bước sang tuổi U90, nhưng cặp vợ chồng ấy vẫn còn rất khỏe mạnh và có thể cùng nhau làm công việc đồng áng, tận hưởng niềm vui bình dị mỗi ngày.
Hàng ngày vợ chồng cụ Sỏ đón rộng rãi du khách nước ngoài đến thăm và trò chuyện…
Giản dị và bỗng dưng như 1 lẽ vốn có, thế nhưng câu chuyện tình chân chất màu của đất đai, ruộng vườn, không chút màu mè tính toán của 2 cụ khiến cho không ít người thích thú và cảm động.
10 giờ sáng, tiết trời Hội An ngày đầu hè nắng gắt, nóng đến điên đầu, ấy thế mà vẫn mang chiếc nón lá quen thuộc, cụ ông râu tóc bạc phơ lại quẩy đôi gàu tưới nước cho đám rau xanh. Bên cạnh là bà lão mang gương mặt nhân đức vừa móm mém nhai trầu vừa cặm cụi dùng tay thu hoạch những cây rau cải xanh mướt. Khi vừa xong việc tưới nước, ông Sỏ tranh thủ chạy lại phụ giúp vợ nhổ rau, hai người vừa làm vừa cười nói rất vui vẻ.
“Bà có mệt không? Để tôi lấy nước cho bà uống nhé”, ông Sỏ vừa nói vừa lấy chiếc khăn trong túi áo lau mồ hôi cho vợ.
Bà Lợi nhìn sang chồng âu yếm và đáp lời: “Thôi, tui chưa mệt, mình mỏi lưng không? Ngồi xuống đây mang em nè!”.
Chuyện tình của đôi “bô lão tình già” ở Hội An là 1 minh chứng đẹp về sự hi sinh và tình ái lứa đôi.
Chứng kiến sự yêu thương mặn nồng và quan tâm của ông bà dành cho nhau khiến ai cũng phải ngưỡng mộ và hết lời ngợi khen cho tình cảm của “đôi uyên ương ở tuổi xế chiều”. Có lẽ, suốt 1 hành trình tưởng rất dài cơ mà ngắn của cuộc đời, ai cũng ước ao có được hạnh phúc giản đơn như đôi vợ chồng già này!
0